“Gỗ thông và những điều nhỏ xíu để thương lâu hơn”
Có một dạo, tôi đem về nhà chiếc kệ gỗ thông nhỏ xinh — đơn giản thôi, chỉ để kê vài quyển sách, vài chậu cây bé xíu. Mà mỗi lần nhìn thấy nó, lại thấy lòng nhẹ hẳn đi. Có lẽ vì gỗ thông là vậy — mộc mạc, thơm nhẹ, có khi còn sần sùi một chút như người bạn quê mùa mà chân tình.

Cách tôi chăm đồ gỗ thông, như chăm một người bạn lâu năm.
Gỗ thông mềm hơn nhiều loại gỗ khác. Dễ chịu, dễ thấm — nhưng cũng dễ trầy xước nếu mình không khéo. Nên tôi thường làm vài điều đơn giản:
- Lau bằng khăn ẩm mềm, tuyệt đối không dùng khăn thô ráp hay ướt đẫm. Gỗ không ưa nước — như người không ưa bị hỏi dồn dập vậy. Thấm quá, gỗ buồn, cong vênh chẳng nói câu nào.
- Dầu gỗ là “thức ăn” cho gỗ thông. Mỗi 1–2 tháng, tôi dùng một chút dầu khoáng hoặc sáp ong (loại tự nhiên càng tốt), thoa đều rồi dùng khăn vải cotton chà nhẹ. Gỗ thấm vào, sáng mịn, thơm dịu. Như da người được dưỡng ẩm — có cảm giác sống.
- Tránh ánh nắng gắt và nơi ẩm thấp. Gỗ thông không ưa cực đoan. Nắng nhiều quá, gỗ khô. Ẩm quá, gỗ nứt. Tôi thường đặt đồ gỗ ở nơi có ánh sáng nhẹ, gió lùa, mát lành. Gỗ ở đó cũng “thở” cùng mình.
- Trầy rồi thì sao? Tôi hay lấy sáp ong pha chút tinh dầu cam, bôi lên vết trầy, để một chút rồi đánh nhẹ bằng khăn mềm. Vết trầy mờ đi, mà mùi lại dễ chịu đến lạ.
Gỗ thông không hoàn hảo. Mà cũng chẳng cần hoàn hảo.
Có lần khách đến nhà hỏi, “Sao không mua gỗ chắc hơn, bền hơn?”
Tôi chỉ cười. Bởi tôi không chọn gỗ thông vì nó “xịn”, mà vì nó gần. Gần như ánh sáng sớm, như một tiếng gọi quê nhà trong thành phố. Gần như cái gì đó thật — và thật lâu dài.
Nếu bạn cũng có một món đồ bằng gỗ thông, hãy nhẹ tay, nhẹ lòng. Đừng chỉ lau bụi, hãy để tâm chạm vào từng thớ vân. Vì đó không chỉ là gỗ. Đó là một phần tĩnh lặng mà đời sống này cần.